Tôi lấy vợ cách đây gần 4 năm. Vợ chồng tôi quen nhau khi cả hai đã đi làm và cũng từng trải qua một vài mối tình nhưng cuối cùng không có kết quả. Bởi thế nên khi quen nhau thật sự cả hai đứa chúng tôi yêu thương nhau lắm. Để mà nói thật thì tình yêu đấy không còn được nhiệt huyết và cũng chẳng có nhiều niềm tin nữa. Bởi cả hai đều phải trải qua không ít tổn thương trước khi đến với nhau.
Thế nhưng rồi dần dần tình yêu đã đưa cả hai chúng tôi đến gần với nhau hơn. Cả hai hiểu cho công việc của nhau và những áp lực của cuộc sống mà mình đang chịu. Bởi vì thế mà cả tôi và vợ đều thật sự cảm thấy thương cảm nhau nhiều.
Thế rồi quen được gần 2 năm thì chúng tôi cưới. Ngay khi mới cưới bản thân cả hai vẫn còn muốn tập chung cho việc ổn định công việc hoàn toàn. Vì thế chúng tôi có kế hoạch 2 năm trước khi có ý định sinh con. Sống trong căn chung cư được bố mẹ mua cho sẵn nên hai đứa cũng khá thoải mái về cuộc sống vợ chồng và không có quá nhiều áp lực.
(Ảnh minh họa)
Sau đó thì khi tôi đã lên trưởng phòng trong công ty, còn vợ thì cũng đã là một kế toán trưởng thì chúng tôi bắt đầu tính đến việc sinh con. Cứ nghĩ sẽ có bầu ngay, nhưng ai đời cả năm sau vợ tôi mới có bầu. Thật sự cả hai cũng sợ hết hồn vì tưởng lại bị hiếm muộn như biết bao cặp vợ chồng khác. Nhưng may mắn cũng đã mỉm cười với chúng tôi. Thật sự càng nghĩ tôi càng cảm thấy mình may mắn khi cưới được 1 cô vợ đảm đang lại còn tài giỏi.
Rồi sau đó vợ tôi sinh cho tôi 1 cậu con trai kháu khỉnh giống hệt tôi ngày bé. Bố mẹ tôi từ quê lên thăm cháu đều trêu vợ tôi là mang kiếp đẻ thuê vì con trai quá giống tôi chứ không giống vợ. Nghe nói thế tôi cũng hãnh diện lắm chứ chẳng chơi. Giờ chẳng may con trai mà không giống mình có phải lại mất công đa nghi nghĩ rằng mình chắc lại đổ vỏ hay sao đó thì cũng nguy.
Bố mẹ tôi và bố mẹ nhà vợ ở quê, đợt này đúng mùa vụ nên cũng không có ai ở lại với vợ được lâu. Mỗi người chỉ lên được vài ngày rồi lại về. Tôi thấy vợ mình mơi sinh cũng có làm gì đâu. Rảnh rang chỉ có ở nhà ăn không ngồi dồi với cho con bú rồi ru con ngủ chứ có gì mà to tát. Thế mà nhiều lúc về tôi thấy vợ cứ mặt nặng mày nhẹ rồi khó chịu khi nhờ tôi cái này cái kia. Thậm chí bực tức tôi còn quát lại cô ấy:
- Có mỗi cái việc bé tẹo cũng phải để anh làm, cả ngày anh đi làm cũng mệt lắm chứ.
Vợ tôi quay mặt đi không nói gì khi tôi quát lúc cô ấy nhờ tôi thay cái bóng điện trong phòng của con trai bị cháy. Tôi nghĩ lại thấy mình hơi quá nhưng mà lỡ lời rồi nên đành thôi. Đằng nào thì chắc vợ cũng quên nhanh thôi. Cả tôi thấy mình cũng không sai hoàn toàn. Vợ tôi mới sinh nhàn rỗi có phải làm gì to tát đâu mà cứ chuyện bé tý cũng phải để tôi làm cơ chứ. Rõ ràng chuyện đó cô ấy có thể làm được cơ mà. Nghĩ vậy tôi lại thấy mình hết có lỗi ngay.
Tôi nhớ như in ngày hôm đó, khi mà lẽ ra tôi đi công tác nhưng chuyến công tác bị rời lại 1 ngày. Thế là tôi được ở nhà nghỉ với vợ. Trước giờ chưa từng biết vợ khổ thế nào. Nhưng hôm đó tôi đã phải làm những điều mà mình trước giờ vốn nghĩ dễ dàng nhưng không hề phải. Nhìn vợ cẩn thận lau nhà mà tôi xót ruột quá nên bảo: “Để đấy anh lau cho”. Cứ nghĩ công việc không mấy nặng nhọc, nhưng rồi khi làm tôi mới biết, để căn nhà của mình lúc nào cũng sạch sẽ ngăn nắp thật sự không phải một việc đơn giản.
(Ảnh minh họa)
Tôi dọn nhà xong mệt bở hơi thì thấy vợ xếp ra 1 chậu quần áo. Cái gì chứ máy giặt thì không bỏ tính giặt tay. Tôi hỏi vợ:
- Sao em không bỏ máy giặt cho nhanh.
- Đồ nay của con không bỏ máy được. Nó vừa không sạch lại còn đồ mỏng nữa sẽ hỏng hết mất. Em giặt tay 1 lúc là xong thôi.
- Để đấy anh giặt cho – thấy vợ hì hục giặt tôi thương quá nên đã phải rơi nước mắt vì thương cô ấy.
Trước giờ tôi chưa làm gì được cho vợ nên được hôm nghỉ cố gắng giúp cô ấy. Thế rồi giặt được chậu quần áo của bé xong, đem hết ra phơi đâu vào đó rồi tôi mới thấy vợ lúi húi vừa nựng con vừa nhặt rau trong bếp. Lúc này nhìn dáng vẻ vất vả của vợ tôi mới bật khóc thành tiếng. Hóa ra trước giờ tôi đã luôn nghĩ công việc của vợ ở nhà thật đơn giản. Vợ vừa mới sinh rảnh rang quá mức.
Nhưng rồi chỉ khi ở nhà với cô ấy tôi mới hiểu mình đã sai lầm đến nhường nào. Thật sự tôi hối hận vô cùng với suy nghĩ của chính mình. Giờ biết được rồi tôi sẽ cố gắng tận dụng thời gian về nhà sớm để giúp đỡ vợ nhiều hơn. Nếu không có ngày hôm đó, có lẽ tôi đã không bao giờ biết hối hận và biết thương vợ là gì. Chuyện này kể ra cũng không có gì hay ho cả. Nhưng nó như một lời nhắn nhủ cho mấy cánh đàn ông, thật sự hãy dành thời gian quan tâm vợ mình hơn. Chứ đừng để cô ấy một mình vừa sinh con xong đã phải tự làm mọi việc để rồi phải hối hận như tôi.
theo: Blogtamsu
Vui lòng đợi ...